Chiến dịch Thu Đông năm 1951. Chủ nhiệm Tổng Cục Chính trị Nguyễn Chí Thanh, trực tiếp đi thị sát các đơn vị của Sư đoàn 312. Với bộ quần áo sờn rách, áo trấn thủ, cùng cái mũ nan phủ vải xanh rêu, chùm lưới gài lá ngụy trang, ai cũng nhìn ông như một anh lính dã chiến vô danh.
Đoàn văn công của chúng tôi cũng đi phục vụ các đơn vị chiến đấu và đồng bào dân tộc. Biết có ông Nguyễn Chí Thanh nên tôi cùng 2 đồng nghiệp thực hiện "chiến dịch bám sát".
Hôm ấy đang đi, chúng tôi gặp một con suối to. Một anh chàng trông rất oách, hình như là cán bộ chỉ huy, bỗng xuất hiện. Khi thấy con suối lổn nhổn đá tảng và rêu trơn, anh ta bèn quay sang nói vừa hách lại vừa thân mật:
- Cậu nào cõng tớ qua suối một tí nhỉ!
Ba đứa chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì ông Nguyễn Chí Thanh đã xông lên.
- Báo cáo! Để em cõng ạ.
Chúng tôi bấm bụng cười, không đứa nào dám hé răng vì sợ "lộ bí mật". Anh cán bộ rất oách kia ung dung nhảy lên lưng ông Tướng. Vừa ngồi vắt vẻo trên lưng, anh lính vừa hỏi chuyện người "cần vụ" bất chợt này:
- Cậu ở Xê (C) nào nhỉ?
Ông Chí Thanh đáp rất lễ phép: Báo cáo anh, em ở Tổng Cục ạ.
- Chết! Thế anh ở Tổng Cục nào ạ? Bên Tham mưu, Hậu cần hay là bên Chính trị?
- Dạ, báo cáo anh, em ở Tổng cục Chính trị ạ.
Thế anh ở phòng nào trên Tổng cục ạ?
- Dạ, báo cáo anh, em chả ở phòng nào cả, em ở tất cả các phòng.
- Ấy ... thế tên anh là gì ạ?
- Dạ, báo cáo anh. Em Nguyễn Chí Thanh ạ.
- Úi giùi ui! Em lạy anh! Anh tha cho em ạ. Anh cho em xuống ạ.
- Thì lính tráng với nhau, cõng nhau có gì đâu mà cậu lo... Cứ ngồi yên, chỗ này sâu đấy, trơn lắm. Ngồi yên!
- Em lạy anh, anh cho em xuống, anh tha tội cho em ạ
- Ơ kìa, cậu này lạ nhỉ! Lính với lính cả. Tớ cõng cậu có sao đâu? Ngồi yên không ngã bỏ mẹ cả hai thằng bây giờ.
Đến khi sang bờ bên kia, người anh ta vẫn khô ráo. Anh tụt nhanh xuống rồi quỳ mọp xuống dưới đất:
- Dạ, anh tha tội cho em, em không biết anh là...
- Tớ nhắc lại nhé. Cùng là lính với nhau cả. Cậu đừng băn khoăn gì nhá. Tớ hỏi cậu: chức vụ gì? Tiểu đoàn nào? Trung đoàn nào?
Cậu ta lắp bắp trả lời... Nghe xong, ông Thanh lại choàng vai anh ta như choàng vai tình nhân:
- Tiểu đoàn cậu, có ai ốm yếu gì không? Dạ, anh tha cho em ạ!
Ông Thanh trừng mắt:
- Đã bảo không nói chuyện ấy nữa mà. Cậu phải trả lời tôi thế nào? Trang bị vào chiến dịch có thiếu thốn gì không?
- Dạ, thưa anh, chỉ có tiểu liên là cần thêm độ mươi khẩu, còn trung đại liên đủ cả. Thuốc men cũng đủ cả. Chỉ có hai chiến sĩ sốt rét nặng, em đã cho vào bệnh xá tuyến B rồi.
- Được. Thế cậu có tin rằng trong chiến dịch này, ta sẽ đạt yêu cầu mà Bộ Tổng tư lệnh đề ra không?
- Thưa anh, em tin ạ.
- Thế thì tốt rồi! Nào đi! Cậu đã đói chưa?...
Sau này, nhờ những thành tích của mình mà anh tiểu đoàn trưởng được tướng Thanh cõng trở thành Trung đoàn trưởng và được thưởng Huân chương chiến sĩ hạng nhất. Chắc chắn đây sẽ là bài học nhớ đời với anh đoàn trưởng.